Người lưu luyến trần gian đầy diễm lệ
Bạc đầu còn mê mải nét thanh tân
Ta lại nghe ngày xưa Hàn Mặc khóc:
- Bùi Giáng đi về chưa hết tuổi thanh xuân
Nơi bia mộ lời thề thôi uống cạn
Cõi đời này chưa dứt khúc ca thương
Thơ buồn lắm nên trời đày phải thế
Mười năm sau máu nhỏ đến điên cuồng
Ai chưa yêu thì yêu luôn cho biết
Tự tình đối ngã nguyệt cũng trêu
Có niềm vui nỗi buồn đi chạy cúp
Trò trốn tìm chúng diễn mỗi buổi chiều
Anh yêu em vì trốn thơ hay dỗi
Mười năm sau nước mắt rỏ trăng tàn
Hay đâu em thơ nhập hồn son trẻ
Một độ luân hồi xuân cũng vừa sang.
This poem has not been translated into any other language yet.
I would like to translate this poem