Đa tình để lại câu thơ
Mùa xuân hoa nở bao giờ cũng tươi
Hồng trần chớp mắt nụ cười
Anh chưa biết được thì người đã quên?
Năm sau lại cứ bắt đền
Em cười bẽn lẽn vì duyên vô thường
Thế mà sao mãi nhớ thương
Thì đâu vận đã chuyển nhường vào thơ
Và trăng gió cuốn tình cờ
Ngày xưa Từ Thức đâu ngờ gặp tiên.
This poem has not been translated into any other language yet.
I would like to translate this poem