Mình yêu nhau qua đêm dài vô tận
Nhan sắc thở thành một chính em
Núi đồi say chếch choáng hương tình tự
Em thở thành giọt mật ngọt hai đêm
Ba đêm nữa trăng tàn trôi xa tít
Em có còn đợi đến bốn mùa hoa
Năm năm lẻ cung đàn chưa lạc phách
Lục bát ngày xưa có lẽ đã thất tình (1)
Và rượu chín đong tròn đôi cổ tích
Chiếc bè lau trôi chạm phải chân cầu
Rung một chút chim ngước nhìn cánh nhạn
Cá rùng mình ngẩn mắt biếc dòng sâu
Mười sát na thơ say còn chưa tỉnh
Chớp mắt trôi tuồng đến vạn năm
Anh không biết trăng có còn mộng mị?
Em bật cười nhưng sao lại lặng câm?
This poem has not been translated into any other language yet.
I would like to translate this poem